Vu lan nhớ Ngoại
Cuộc sống xanh - Ngày đăng : 14:20, 13/08/2019
Mùa vu lan còn là dịp để ta trở về quay quần bên gia đình và cũng để bày tỏ lòng hiếu kính với cha mẹ thân yêu. Vu lan cũng là thời khắc khiến ta phải chùn lòng mà nghĩ về những người thân xung quanh, những người đang còn kề cận bên ta và cả những người đã ra đi vĩnh viễn…
Mấy năm trôi qua thì năm nào cũng vậy, tôi luôn cùng mẹ trở về quê ngoại vào những ngày đầu tháng Bảy vu lan, và đó cũng chính là ngày giỗ của ngoại. Nhìn mái nhà xưa vẫn không gì thay đổi! Vẫn giang buồng, chái bếp và chiếc võng giăng ở góc nhà, nơi mà ngoại thường nằm hát ru tôi vào những ngày ấu thơ! Tất cả vẫn còn đây thế mà ngoại tôi lại đi đâu vắng, để chái bếp buồn lạnh lẽo, và chiếc võng lặng im, thẩn thờ không màng đưa nữa khi thiếu bóng người xưa… Ngày giỗ ngoại tôi chợt thấy lòng khắc khoải, bâng khuâng và hoài niệm thật nhiều!
Tôi nhớ như in ngày ngoại bệnh phải đi nằm viện. Hôm đó tôi có đưa mẹ đi thăm ngoại, nhưng khi ấy ngoại còn mê man trong phòng cấp cứu nên không thể vào với ngoại được, nhưng khi nhìn ngoại qua ô cửa khiến lòng tôi lại xót xa biết nhường nào…
Ngày thứ hai mẹ bệnh nên tôi đi thăm ngoại một mình. Hôm nay ngoại đã tỉnh và có thể nhận ra từng đứa con, đứa cháu của mình… Lúc đó tôi ngồi cạnh và nói chuyện với ngoại thật lâu. Ngoại nắm lấy tay tôi rồi hỏi thăm người này, người kia và không quên hỏi mẹ có lên thăm ngoại không, tôi nói mẹ bệnh nên không đi được, ngoại tỏ ra lo lắng cho mẹ. Tôi nhìn gương mặt tiều tụy của ngoại, đôi tay xưng phù, bầm tím bởi những dấu kim còn hiển hiện mà chua xót lắm.
Hết giờ thăm bệnh tôi chào ngoại ra về, nhưng trước khi đi ngoại vẫn còn cầm tay tôi và không quên căn dặn: “Về nhà chăm lo cho mẹ, khi mẹ khỏe thì lên thăm ngoại”, Và tôi đã hứa với ngoại rằng ngày mai mẹ khỏe sẽ đưa mẹ lên thăm ngoại. Tôi đặt tay ngoại xuống mà nhẹ bước ra về, ngoại vẫn dõi mắt nhìn theo cho đến khi bóng tôi dần khuất. Khi về đến nhà tôi liền khoe với mẹ rằng ngoại đã khỏe, và còn hỏi thăm mẹ nữa, nghe thế mẹ tôi cũng yên tâm hơn!
Ngày thứ ba, hôm nay mẹ khỏe nên tôi cùng mẹ đi thăm ngoại, nhưng chưa kịp đi thì một cuộc điện thoại gọi về báo rằng, ngoại tôi đã ra đi… Biết tin mẹ tôi khóc ngất, rồi ngã quỵ xuống nền nhà. Còn tôi không khỏi bàng hoàng khi nghe tin ngoại mất, không ngờ ngày hôm qua đó lại là lần sau cùng tôi được nghe tiếng nói của ngoại. Cố nén những nỗi đau tôi đưa mẹ về quê để nhìn ngoại lần cuối. Trên đường đi mẹ cứ trách mình vì hôm qua không đi thăm ngoại, trách mình chưa làm tròn chữ hiếu thì ngoại đã ra đi…
Tới nơi mẹ lê những bước nặng nhọc để đến gần ngoại rồi rào khóc thảm thiết. Tôi nghẹn ngào nhìn dáng ngoại gầy hao và đôi mắt còn chưa khép kín, dường như ngoài còn chờ đợi những người con ở xa chưa về kịp. Tay mẹ run run đưa lên vuốt mắt để ngoại thanh thản ra đi, chợt nhớ đến những lời nói của ngoại, “Khi nào má theo ông, theo bà thì nhớ đeo đôi bông tai vô cho má”. Nhìn mẹ đeo bông tai cho ngoại tôi chỉ biết đứng lặng mà khóc, thương ngoại lắm nhưng biết phải làm sao khi cuộc đời là vậy, có sinh thì sẽ có tử, ai sống trên đời mà không chết? Biết thế sao lòng lại xót xa quá đỗi, có lẽ vì ngoại tôi ra đi quá vội vàng nên khiến cho bao người thân phải hụt hẫng, chông chênh và sự nuối tiếc càng làm cho lòng mẹ thêm đau đớn hơn!
Ngày tháng cũng dần trôi qua, vậy là đã mấy năm rồi ngoại mất… Mấy mùa vu lan không có ngoại, là mấy lần áo mẹ vương lên nụ hoa hồng trắng, màu trắng tan thương dành cho những ai không còn mẹ trong những ngày vu lan, và năm nay cũng vậy nụ hoa hồng trắng ấy lại càng làm cho lòng mẹ thêm tê tái hơn, chợt khóe mắt mẹ rưng rưng, giọng nghẹn ngào nói, “Mẹ nhớ ngoại bây quá”.
Nguyễn Minh Thuận