TP.Hồ Chí Minh tìm hiểu dự án đê chống ngập của Indonesia
Biến đổi khí hậu - Ngày đăng : 03:01, 23/08/2019
Sáng cùng ngày, Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành ủy TP HCM Nguyễn Thiện Nhân đã nghe NCICD (Dự án tích hợp phòng chống lũ lụt ven biển) trình bày về Seawall (bức tường ven biển để chống ngập). Trong buổi gặp gỡ, đại diện quản lý dự án NCICD cho biết nhiều khu vực phía Bắc Jakarta đang nằm dưới mực nước biển 2-4 m và đang sụt lún đến 20 cm mỗi năm. Đặc biệt là trận lụt lịch sử năm 2007 nhấn Jakarta vào biển nước.
Sau cơn bão 2007, một vài phương án được đưa ra, trong đó có việc di chuyển dân cư đến khu vực cao hơn của TP ở phía Đông Nam, hay tới một hòn đảo khác. Tuy nhiên, với mật độ dân số 5.585 người/km2 thì phương án này không dễ thực hiện.
Đoàn công tác cấp cao TP.HCM nghe vê Dự án tích hợp phòng chống lũ lụt ven biển Indonesia – Ảnh: Tiến Long
Một phương án khác là để Jakarta ngập úng, song việc này cũng ảnh hưởng nặng nề đến nền kinh tế. Năm 2019, Indonesia quyết định thực hiện kế hoạch tổng thể phát triển đê biển tại thủ đô Jakarta (còn gọi là đê biển khổng lồ NCICD) nhằm kiểm soát sụt lún mặt đất cũng như phòng chống lũ lụt từ biển và sông cho thủ đô Jakarta.
Dự án có sự hợp tác giữa Indonesia, Hà Lan và Hàn Quốc. Dự án xây dựng đê biển chống ngập được chia thành ba giai đoạn: một là xử lý nền đất lún, hai là kiểm soát lũ lụt và ba là xử lý nước thải công nghiệp.
Theo nhóm chuyên gia Hà Lan, đây là giải pháp tích hợp, vừa phòng chống ngập lụt, vừa tiến tới chấm dứt tình trạng khai thác nước ngầm. Trong quá trình xây dựng luôn phải đảm bảo yếu tố bảo vệ môi trường, tính đến các yếu tố khách nhau trong quá trình xây dựng như kinh tế, văn hoá, xã hội, đảm bảo sinh kế người dân.
Chia sẻ cụ thể về hệ thống đê biển chống ngập, thành viên dự án NCICD cho biết dự án này triển khai theo 2 giai đoạn. Giai đoạn 1, dự án xây dựng hệ thống đê dài 120km, bao gồm một 1/2 đê ven biển và 1/2 đê ven sông. Hệ thống đê biển này sẽ tích hợp các chức năng, bao gồm ngăn nước biển dâng, làm hồ chứa nước, và phát triển các công trình giao thông, nhà ở phía trên.
Về tài chính, để xây dựng 120km đê ngăn nước cần 2 tỉ USD. Ban đầu, chính phủ sẽ làm 20% khối lượng, còn lại do các chủ đất tự đầu tư. Tuy nhiên, phương án đưa ra không thành công, đến năm 2014, chính phủ chỉ xây dựng được 17km, tư nhân xây 14km. Do vậy, hiện dự án đang nghiên cứu phương án chính phủ sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ vốn xây dựng, các chủ đất có nghĩa vụ đóng góp tiền cho các dự án.
Giai đoạn 2 dự án sẽ thực hiện trong 10-12 năm, mỗi năm cần 0,5 đến 1 tỉ USD. Nhưng trong điều kiện nguồn vốn vay ưu đãi nước ngoài (ODA) hạn chế, việc triển khai giai đoạn này sẽ khó khăn.
Vì vậy, nghiên cứu hướng xây dựng các công trình chống ngập lụt tích hợp với công trình giao thông phía trên và phát triển các dự án bất động sản để khai thác, tạo nguồn thu. Theo tính toán, nếu đầu tư 8 tỉ USD sẽ thu về khoảng 55 tỉ USD. Ngoài ra, các dự án sẽ đầu tư theo hình thức đối tác công tư (PPP).
Ngoài ra, việc xây dựng đê đa dụng cũng giúp phát triển dân cư, thương mại, phát triển đường vành đai. Quá trình thực hiện dự án nếu có giải pháp khai thác quỹ đất sẽ tạo được nguồn thu thực hiện dự án. Đồng thời, khi hình thành tuyến đường vành đai cũng có thể thu phí (và nhượng quyền khai thác cho tư nhân).
Như vậy, Nhà nước sẽ không cần nguồn vốn đầu tư ban đầu quá lớn thực hiện dự án nhưng không lâu sau đó đã có nguồn thu, tiếp tục thực hiện dự án này.
Bí thư Thành ủy TP HCM Nguyễn Thiện Nhân thăm thực địa MRT và hệ thống xe buýt Transjakarta.
Cũng trong sáng 22-8, đoàn đã đến thăm văn phòng và thực địa MRT và hệ thống xe buýt Transjakarta. Thủ đô Jakarta hiện có khoảng 28 triệu dân, 10 triệu phương tiện giao thông bao gồm: xe hơi, xe máy, xe tải và các loại phương tiện khác, trong số này có gần 2 triệu phương tiện đến từ các thành phố lân cận. Tắc nghẽn giao thông đe dọa nghiêm trọng đối với hoạt động của Jakarta. Vì vậy, mục tiêu đặt ra là tăng tỷ lệ di chuyển công cộng từ 23% hiện nay lên 60% vào năm 2030.
Để đạt được mục tiêu này, đòi hỏi việc tích hợp cả dữ liệu vận tải công cộng và cá nhân để có một dữ liệu tổng hợp, toàn diện cho hệ thống giao thông đường bộ. Đặc biệt, phân tuyến xe buýt hợp lý cho các tuyến đường đông khách, huy động taxi vào hợp tác xã (mặc đồng phục, nhà nước trả lương) để đón khách từ các con hẻm ra… Mỗi năm nhà nước bỏ ra 300 triệu USD để “mua chỗ cho người dân đi” (bù lỗ cho giao thông công cộng).
An Hạ (t/h)