Với chặng đường bay khoảng 45 phút, phố cổ Hội An, tỉnh Quảng Nam chào đón tôi trong tiết nắng xuân ấm áp, ngọt ngào.
Hội An trong ấn tượng của tôi là một nơi rất đặc biệt. Khác hẳn với những ồn ào, náo nhiệt của cuộc sống đô thị phồn hoa, Hội An vẫn lặng lẽ giữ lại cho mình tất cả những nét cổ kính, an yên của một thời đã qua. Mỗi khi có dịp ghé thăm, tôi thường ngẩn ngơ đứng lặng lẽ dưới nắng, nhìn từng mái nhà đã nhuốm màu rêu phong bên dòng sông dịu dàng uốn quanh. Có cảm tưởng thời gian như đã dừng lại tại Hội An. Khu phố cổ dẫu đã cũ kỹ dần theo năm tháng nhưng dấu vết xinh đẹp xưa kia vẫn còn in hằn trên từng góc nhỏ, tạo nên vẻ duyên dáng đến lạ kỳ.
Chợt nhớ đến lời của một người bạn nước ngoài, khi cùng tôi dạo quanh Hội An đã từng nói: “Nếu có một nơi nào đó trên thế giới này khiến tâm trí tôi được bình an, không phải mỏi mệt vì bon chen, hối hả đi check-in hay tham quan như những địa điểm du lịch khác thì Hội An xứng đáng là lựa chọn hàng đầu”. Ngẫm lại, lời bạn tôi nói thật sự rất đúng.
Bản thân tôi, như rất nhiều du khách, lần đầu khi ghé địa điểm tham quan lý tưởng này, thường loay hoay với nhiều dự định, chẳng biết nên làm gì để tận hưởng tối đa cảnh sắc ở khi phố cổ xinh đẹp này. Cuối cùng, giải pháp đơn giản nhất được lựa chọn đó là chẳng nên có bất kỳ dự định gì, cứ thong thả chiều theo từng bước chân lãng du của bản thân. Bạn thử tưởng tượng xem, một ngày trời xuân trong veo, nắng ngọt ngào như ươm mật, chúng ta được len lỏi giữa những góc cổ kính của phố cổ, mua thêm một cốc trà chanh chua dịu, vừa uống vừa hít hà không khí êm đềm hiếm có, thấy lòng mình êm đềm trong vài khoảnh khắc.
Điển hình như chuyến đi Hội An của tôi vào những ngày Tết Quý Mão. Tôi thuê homestay ở khu phố cổ. Mỗi buổi sáng, tôi vẫn thường dậy sớm, thưởng thức tô mì Quảng, chầm chậm tản bộ trên những con đường vắng vẻ của phố cổ, chạm tay lên dải tường đã cũ màu thời gian bừng lên ánh sáng óng ánh. Thi thoảng, muốn đổi cảm giác mới mẻ, tôi hay rẽ vào những con hẻm nhỏ dẫn ra các cửa hiệu bán đồ lặt vặt, các loại quà trang trí, vật lưu niệm… Bao giờ cũng thế, tôi hay tần ngần dừng chân, chọn mua một vài chiếc bưu thiếp ghi vài dòng ngắn gọn gởi cho những người bạn ở phương xa. Chỉ đơn giản thế thôi mà thấy lòng vui vẻ đến dịu dàng. Kỳ thực, tôi cũng chẳng có dự định mua vật phẩm gì để làm quà nhưng tôi thích không khí an yên, mê nụ cười hiền lành và cách mua bán đơn thuần của người dân Hội An nên cứ loanh quanh khắp nơi ở phố cổ.
Dừng chân ở một góc phố nhỏ bên bờ sông Hoài, tôi khẽ khàng đứng ngấm cảnh bờ sông lấp lánh nắng vàng, thấy vài người đạp xích lô thong thả ngồi ăn bữa cơm trưa đạm bạc với vẻ bình thản. Người dân sống ở phố cổ thân thiện nhưng thâm trầm, có cảm tưởng như khí chất phố cổ đã thấm sâu vào con người họ. Nhịp sống chậm rãi nơi này chi phối mọi hành động, cử chỉ của họ.
Thi thoảng, giữa những ngõ nhỏ của phố cổ Hội An, du khách phương Tây có lẽ cũng như tôi bị sự quyến rũ của miền xa nên tìm đến đô thị nhỏ bé bình lặng này. Và đương nhiên, Hội An còn đón tôi bằng những cặp đôi chụp ảnh cưới khắp mọi góc phố những ngày đầu xuân năm mới. Niềm hạnh phúc toát ra từ gương mặt, ánh mặt họ dành cho nhau giữa những góc phố cổ duyên dáng, ngập tràn hoa tươi, khiến bản thân tôi, một người quen với sự cô đơn, không khỏi cảm thấy xao xuyến và ngưỡng mộ. Hội An chắc cũng vì thế trở nên duyên dáng và lãng mạn hơn.
Không chỉ có phố, Hội An có bãi biển Cửa Đại, vốn là một trong những bãi biển đẹp nhất ở miền Trung. Mỗi khi dùng bữa tối xong, tôi đứng trước biển, nghe gió biển dào dạt thổi bên tai. Vì háo hức với cảnh biển nên tôi quyết định thức dậy sớm để tận hưởng bình minh ở Cửa Đại, cảm giác thấy lòng mình bình an đến kỳ lạ.
Thi thoảng, giữa chuyến hành trình lãng du, tôi thường ghé quán trà cổ quen thuộc, có góc nhìn ra ngôi miếu miếu thờ cổ kính, yên bình giữa lòng Hội An ngập tràn du khách. Ánh nắng ban chiều khiến đôi mắt tôi như muốn díp lại, cứ thế say nồng trong một quán trà cổ. Khoảnh khắc ngày Tết đặc biệt nhất trong kí ức tôi chính là ở phố cổ mộc mạc, ngồi bình thản trong quán trà, nhớ chuyện cũ người xưa, với tay nhấm một ngụm trà, cảm thấy thời gian như dừng lại, tự bản thân có thể vứt bỏ hết ngày tháng, làm một con người ung dung tự tại.
Ngày tạm biệt nhìn Hội An trong sắc trời trong, kỳ lạ thay, giống như một cụ già bình thường, cất giữ hết thảy những câu chuyện có thể cất giữ, lãng quên tất cả những chuyện có thể lãng quên. Những năm về sau, tin chắc vẫn có một ngày bình dị nào đó, trong tiết xuân ấm áp, lại được quay trở về Hội An, ung dung tận hưởng cảm giác thi vị khi đi giữa trời xuân.